Khi mẹ sinh em bé, khá nhiều bé rất lo lắng rằng bố mẹ sẽ không còn thương yêu mình như trước. Vì vậy, bố mẹ cần chuẩn bị tâm lý cho con thật cẩn thận từ trước khi em bé chào đời để con không bị sốc hay có cảm giác bị bỏ rơi.
Mẹ nên chuẩn bị tâm lý cho bé khi có em
Hồi trước mẹ hay đọc truyện hay kể cho tớ nghe về những em bé khác lắm. Mẹ còn cho tớ xem phim hoạt hình về 2 anh em kia nữa. Tớ thích mê tơi. Rồi mẹ nói với tớ “Một ngày nào đó Tít sẽ có em nghen. Khi đó Tít là anh hai nghen.” Tớ cũng chưa mường tượng có em là sao nữa.
Dạo này tớ thấy mẹ tớ khác khác. Bụng mẹ ngày càng to hơn, mẹ đi chậm hơn, ăn cũng nhiều hơn. Chẳng giống với mẹ tớ trước kia gì cả. Bà hỏi tớ là mẹ sinh em bé nữa thì tớ có thích không làm tớ cũng chẳng biết trả lời thế nào.
Một hôm mẹ kéo tớ vào lòng thủ thỉ, nhẹ nhàng cầm tay tớ đặt lên bụng mẹ. Mẹ nói tớ sắp lên chức anh hai rồi. Mẹ bảo tớ sẽ có một em gái, em tớ bé tuổi hơn nên em sẽ gọi tớ là anh hai.
Tớ tưởng tượng em gái sẽ là một người giống tớ, chỉ bé hơn thôi, và là con gái, tớ hỏi mẹ rất nhiều, tại sao mẹ có Tít rồi mà lại có thêm một người giống tớ? Rồi tớ sẽ ngủ ở đâu vì mẹ sẽ cho em bé nằm cạnh trên giường bố mẹ, trong cái cũi xinh xinh của tớ? Rồi đồ chơi của tớ, phần sữa chua ăn xế mỗi ngày, liệu tớ có phải chia không? Mẹ thấy tớ vậy nhẹ nhàng hỏi “Sao con trông buồn buồn vậy? Con có muốn mẹ ôm con không?” Thế là tớ ngừng những câu hỏi xoay tít kia mà sà vào lòng mẹ.
Mẹ còn cho tớ thông báo với ông bà tin vui này nữa. Tớ cảm thấy mình quan trọng như một “đại sứ” vậy. Từ đó về sau tớ luôn sẵn sàng tư thế thông báo cho mọi người biết rằng mẹ tớ đang có em bé và khi nào mẹ sinh em bé thì tớ sẽ thành anh Hai.
Dù không phải khi nào tớ cũng nhớ rằng mẹ đang có em bé, nhưng mỗi khi chợt nhớ ra tớ lại hỏi mẹ từ câu này đến câu khác. Mẹ rất kiên nhẫn với các câu hỏi ngô nghê của tớ như “Em bé có đói không mẹ? Em bé có tập thể dục trong đó không mẹ?” Đôi khi mẹ còn hỏi ngược lại tớ nữa chứ, và chỉ cười xòa ôm tớ vào lòng mỗi khi tớ ngây thơ trả lời theo trí tưởng tượng mà không hề sửa sai tớ đâu nhé!
Mẹ cũng mang ra nhiều tấm hình chụp tớ hồi mới sinh, mẹ nói đây là tớ hồi mới sinh nè, nhỏ bé chút xíu bằng cái phích nước của bà ngoại, lúc đó tớ chỉ biết khóc, ngủ rồi lại tỉnh dậy khóc đòi ăn, cũng giống như em đang ở trong bụng mẹ bây giờ vậy.
Rồi em bé cũng được sinh ra, cũng sẽ lớn lên từng ngày giống như tớ, cũng sẽ rất đáng yêu và dễ thương như tớ nè. Mẹ nói khi có thêm em bé tớ có thể chơi cùng em, tớ có thể cùng mẹ dỗ dành em khi em khóc, em sẽ rất dễ thương.
Mẹ còn cho tớ sờ xem em bé đạp nè, cho tớ nghe tiếng tim em đập mỗi khi mẹ đến bác sĩ nè, buổi tối lại còn để tớ hát ru em ngủ nữa. Thật là hãnh diện!
Bố mẹ cũng thường chở tớ đi chơi chung với các cô chú đang có em bé khác. Nhờ vậy tớ cũng bắt đầu quen nhìn thấy mẹ bế em bé khác. Dù vậy tớ vẫn thấy mẹ thương yêu và chăm sóc tớ như trước giờ vậy. Vậy là tớ không bị “ra rìa” như bà hay trêu đâu.
Lần nọ khi thấy mẹ mệt, cứ hay vào phòng tắm mãi mà không chơi với tớ nhiều như trước được, tớ lo lắng hỏi “Em bé làm mẹ mệt hả mẹ?” Nhưng mẹ chỉ nói mẹ không được khỏe, và giải thích rằng “Nuôi em bé trong bụng tốn rất nhiều công sức.
Hồi trước khi nuôi con trong bụng, mẹ cũng mệt giống như thế này.” Mẹ không bao giờ bảo em bé làm mẹ mệt cả, mà chỉ cười và thì thầm: mẹ sinh em bé để con có người chơi chung cho đỡ buồn đấy bé con. Tớ cảm thấy an tâm hơn hẳn.
Mẹ luôn đưa tớ đi cùng mỗi khi mua đồ cho em bé, mẹ tham khảo ý kiến của tớ về những món đồ cho em và tất nhiên mẹ không quên cả phần của tớ nữa, tớ thấy mình thật hạnh phúc và quan trọng nữa chứ, tớ thấy yêu em nhiều hơn.
Gần ngày sinh của mẹ, hai mẹ con tớ cùng nhau xem lại những đồ dùng, quần áo trước đây của tớ, tớ giúp mẹ lựa chọn những bộ quần áo vừa nhất cho em, tớ còn giúp mẹ trang trí lại nhà cửa chuẩn bị chào đón em bé sắp sinh với bao nhiêu hình dán sticker dễ thương.
Vì mẹ luôn gần gũi quan tâm đến những thắc mắc của tớ về em và dành cho tớ nhiều sự yêu thương nên tớ không cảm thấy lo lắng khi gia đình có thêm một thành viên mới nữa đâu.