Nuôi con

Nỗi nhớ mang tên anh…

Có những nỗi nhớ mang tên anh. Trời Sài Gòn nắng ấm, em nhớ đến một người, một người đã từng thuộc về em…

Chắc giờ này, trời Sài Gòn vẫn ấm…
Anh hay nói với em rằng: mọi thứ dường như đã được sắp đặt trước…
Có lẽ vậy, khi lần đầu tiên em đặt chân đến Sài Gòn tấp nập, người đầu tiên em gặp là anh. Rồi những ngày sau đó, là anh hay đưa đón em về
Một đứa con gái rời quên lên thành phố, nhờ có anh mà bớt đi sự lạ lẫm trong những ngày đầu. Để rồi thấy yêu thương và gắn bó thiết tha với cái thành phố xa lạ mà nơi đó, ngoài anh ra, em không hề có một người thân thiết…

noi-nho-mang-ten-anh-hinh-anh

Nỗi nhớ mang tên anh

Sài Gòn giờ nào cũng đông…
Có một nỗi nhớ – nhớ lắm những tối cuối tuần anh chở em đi lòng vòng ngoài đường cả mấy tiếng đồng hồ, chỉ để em biết Sài Gòn về đêm đẹp đến thế nào…
Những ngày lễ, đường phố đông tấp nập, em mặc nhiên bướng bỉnh ngồi trên xe, để kệ anh vất vả đẩy xe giữa biểu người…
Không biết bao lần góc quán quen trên đường Lạc Long Quân nhớ bóng dáng hai đứa mình, một vài món đồ uống lạ lẫm, lần nào anh cũng chọn cho em, còn em thì nhâm nhi, mơ màng nghe nhạc rồi bật cười, chẳng để ý đến những ánh mắt xung quanh đang nhìn mình vừa ngạc nhiên, vừa tò mò…
Thỉnh thoảng em đòi anh chở em đi chơi bằng xe đạp, anh cũng chiều, đạp xe không biết mệt. Cô bé em ngồi sau xe anh, mãi mê với những ý nghĩ của riêng mình, thỉnh thoảng lại đấm vào lưng anh thùm thụp vì bị anh chọc quê…
Cũng không ít lần anh bận, không đến đón em, em bước một mình giữa phố mà bâng khuâng bao ý nghĩ…

Anh ở đâu giữa Sài Gòn tấp nập
Phố chật và đông, ai đưa đón em về
Sài Gòn tan tầm, hối hả, có nghe,
Em lạc bước giữa dòng người ngược lối…
Vậy mà những lúc ở bên anh, em không đủ can đảm để gọi thành tên nỗi nhớ
Nỗi nhớ mang tên anh
Em như kẻ trốn chạy khi một mình xách hành lý ra ga tàu, dù không hẹn mà có đến mấy chục lần mắt em dõi nhìn qua ô cửa kính…
Anh đã không đến…
Chưa bao giờ em thấy buồn khi phải xa nơi mình gắn bó hơn ba tháng đến vậy!  Ba tháng chưa đủ dài nhưng cũng không phải là ngắn để người ta có tình cảm với một miền đất mới, một con người mới, phải không anh?

Nỗi nhớ mang tên anh – Minh Minh




Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

  • nghethuatamnhacsaigon.com